Bà dì duyên ép héo hon đời
Ngơ ngác thân con, chồng một nơi!
Khóc cạn mắt rồi, tìm cửa Phật
Phật không xoá được khổ dì tôi.
Bà mợ chanh chua nào giữ nổi
Chồng đi đánh bạc tháng năm dài
Cuộc đời đã hoá sòng gian lận
Hai kiếp người vô nuốt cả hai.
Bà cô căm phận phải chồng chung
Cả hoá ra hai kiếp lạnh lùng
Chồng sống cùng đành thân goá bụa
Chỉ mong an ủi có giời trông!
Mỗi lần theo mẹ bước về thăm
Tôi thấy đời như bỗng tối sầm
Mẹ bảo: "Con ơi đời khổ lắm,
Chồng con, âu cái nợ trăm năm!"
Thương cô, thương mợ, với thương dì
Chỉ biết buồn theo lời mẹ nói
Nhìn mặt ba người như bị trói
Vào xe oan nghiệt bánh lăn đi.
Mừng em hạnh phúc anh ghi lại
Đau khổ người thân buồn tuổi thơ.
Em đã đẹp duyên, thương các mẹ
Các cô, các chị những ngày xưa.
4-3-1961
Tác giả: Huy Cận
Ý kiến bạn đọc