Cái gặp nhau ngắn ngủi những ngày thu tận cứ vương víu mãi. Tôi và hắn, kể ra, cũng chưa đến nỗi thâm giao, thân tình gì, biết hắn khá lâu trước đó qua những bài thơ, tản văn trên mạng, trên Blog radio, còn gặp mặt, đây là lần đầu tiên. Như thế, có lẽ còn xa mới được gọi là sơ giao. Ấy vậy, tôi tin vào trực giác của mình lắm. Hắn được đấy chứ, ít ra là nhẹ nhàng, dễ mến. Nhưng, biết diễn đạt làm sao trực giác của tôi bây giờ? Cái vẻ ấy, nét ấy, cung cách ấy, chỉ có thể là một gã chuyên văn tỉnh lẻ đang phiêu lưu ở thị thành này mà thôi. Đành mượn câu thơ trong tập Về nhà đi mới ra mắt của hắn để gọi hắn vậy: Lương Đình Khoa - Thị thành lạc ánh trăng gầy.