Đã vài lần định bỏ nghề, nhưng rồi ánh đèn sân khấu như thỏi nam châm, bỏ rồi không thoát, lên sân khấu lại diễn say mê như chưa hề có cuộc chia tay...
Cuộc đời tôi ở trên sàn gỗ
Tôi nhớ hoài cuộc đối thoại của cô gái điếm Sương và người vợ của Út Vũ trong Cánh đồng bất tậnvề sự phản bội. “Tại sao chị làm như vậy?” “Vì khi ấy tôi không bình tĩnh. Và tôi nghĩ rằng không có ai biết được”. “Nhưng trái tim chị biết. Tâm hồn chị biết”...
* Vâng, trái tim và tâm hồn của chúng ta sẽ lưu nhớ trọn vẹn cuộc sống này. Chị có bao giờ mang cảm giác của kẻ phản bội vì đã từng rời bỏ sân khấu? - Tôi đã rời bỏ sân khấu, đó là một quyết định dứt khoát. Khi ấy vì tôi đang buồn. Tôi nghĩ rằng, khi dứt ra mình có thể lo cho gia đình, chồng con, và có thể làm được việc gì đó khác. Nhưng rồi, mọi thứ không dễ như thế. Mình bỏ một ngày mình nhớ một ngày. Từ bé tôi đã tham gia môi trường nghệ thuật, đi học để làm diễn viên, rời sân khấu tôi chẳng biết làm gì. Khi tôi trải qua những nỗi buồn của cuộc sống riêng, tôi quay lại với sân khấu. Thời gian đó hơn hai năm. Quay lại mình mới thấy thời gian qua mình đã bỏ phí. Và tôi hăm hở làm việc, đến mức nếu một ngày không lên sàn diễn tôi lại thấy buồn. Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ, tôi đã được sinh ra cho công việc này, thì trước sau gì mình cũng quay lại. * Và rồi, khi Idecaf đã trở thành một thương hiệu mạnh, và Thanh Thuỷ đã đóng khoảng 20 vai chính trong các vở diễn của sân khấu này, thì một lần nữa chị có ý định ra đi. Mà Nguyễn Thị Anh ra đi thì Bí mật vườn Lệ Chi phải ngừng diễn, rồi Cái vạc sành, Cô chủ quán xinh đẹp... cũng vậy? - Trong khoảng mười năm, cuộc sống của tôi đều đặn đến mức chính tôi không nhận thức hết. Tôi đi diễn, có ngày ba suất, diễn xong là về nhà. Có khi tôi muốn nghỉ, muốn đi chơi xa với chồng con cũng không được. Cả nhà thì thương tôi, biết tôi yêu sân khấu quá mà hy sinh. Nhưng đến lúc mình cũng thấy là mình không thể cứ mãi sống bằng sự hy sinh của người khác như vậy. Nên tôi muốn nghỉ một thời gian. Để mình cân bằng lại. Và để mình có sức lực, làm cho vai diễn của mình mới mẻ hơn. Chứ không phải tôi phản bội, không phải tôi muốn rời Idecaf. Mà khi đó tôi cũng nói với anh Huỳnh Anh Tuấn, anh Thành Lộc rồi, anh em một nhà, hiểu nhau đến tận cùng, nên không ai nỡ trách giận tôi cả. * Vậy thì nói thế nào về vai diễn Sương trong Cánh đồng bất tận, một dấu ấn quan trọng trong sự nghiệp của chị, lại cũng không phải trên sân khấu Idecaf, mà là sân khấu 5B? Chị có nghĩ là mình không công bằng với “mái nhà sân khấu” của mình? - Tôi chưa bao giờ phản bội ai, dù ai có phản bội tôi cũng vậy. Mọi người nhìn vào việc tôi tham gia công việc khác trên sân khấu khác như một sự phản bội, mà thực sự nó giản dị hơn nhiều. Đạo diễn Minh Nguyệt chờ tôi gần bốn năm, để sắp xếp cho được vở diễn này. Chị Nguyệt nói vai này là viết cho tôi, bao lâu chị cũng chờ. Và sân khấu 5B Võ Văn Tần là mái nhà lớn của chúng tôi, tất cả anh em gạo cội của Idecaf như Thành Lộc, Hữu Châu, Kim Xuân... cũng từ 5B mà tách dần ra, nên lần này là tôi trở về. Minh Nguyệt cũng nói, chị sẽ chờ cả tôi và Thành Lộc sắp xếp được thời gian, chị sẽ tái dựng Tiếng chim vườn ngọc lan nữa. * Sân khấu Idecaf đang phục dựng nhiều vở diễn cũ, mà hầu hết sẽ có chị trong vai chính. Chị có sợ mình quá tải, sợ mình bị rơi vào vòng xoáy cũ và rồi lại chán, lại muốn ra đi? - Sau những chuyến ra đi thì tôi đã biết thoả hiệp và dễ chấp nhận thực tế hơn. Ngày trước, tôi luôn muốn mọi việc phải được như mình kỳ vọng, giờ thì chỉ cố gắng làm sao cho mọi chuyện êm xuôi. Tôi sẽ nhận vai nếu thấy mình còn đủ sức, mình không cố diễn được. Còn phim ảnh, thực sự đây là một mảng mà tôi kiếm sống tốt, chứ không kỳ vọng quá nhiều. Diễn viên sân khấu thì thu nhập không cao, mà diễn thì lúc nào cũng kiệt sức cả. Nhưng cuộc đời tôi là ở trên sàn gỗ ấy, nên tôi không vì phim ảnh mà bỏ sân khấu được. Thiền giúp tôi trẻ lâu * Còn trong cuộc sống gia đình thì sao, có khi nào chị buồn chán và muốn nổi loạn, cũng muốn ra đi?
- Chồng tôi làm về khoa học, các con thì quậy tưng bừng. Hai cô con gái thuộc diện thông minh sớm và rất biết cách nổi loạn, nên mình cũng phải nỗ lực trong việc chăm sóc gia đình. Thực ra tôi không có bạn, tôi chưa bao giờ biết quán cà phê là gì, có lần tôi nói đùa với Hữu Châu, hôm nay tôi với ông diễn xong rồi đi nhậu, không say không về. Hữu Châu trợn mắt vì không tin vào tai mình nữa. Nhưng rồi con gái gọi điện hỏi mẹ về chưa để ba và con đi đón, thế là tôi bỏ rơi Hữu Châu ngay lập tức!
Mới đây thôi, tôi được một cậu em dắt đi nghe nhạc ở phòng trà. Ban đầu thì tôi dối chồng, nói đi công chuyện. Nhưng về nhà thì tôi nói thật với chồng là tôi đi nghe nhạc, lần đầu tiên tôi biết một cuộc sống khác như thế. Ngày trước tôi cũng có nhiều mơ ước, nhưng cuộc sống vất vả đâu có cho phép mình đâu, nên giờ cái gì cũng thấy lạ. * Hai cô con gái của chị thật sinh động. Chúng diễn có tốt như mẹ không? - Cà Rốt học lớp 9 rồi, thích làm nhà khoa học giống ba thôi. Còn Cà Na thì quậy tưng lên, diễn rất giỏi và thích theo mẹ đi diễn. Nghĩ con bé cũng có số thật, khi tôi mang bầu tôi có biết đâu, lên sân khấu diễn Cái vạc sành, quăng quật quá chừng, rồi khóc kiệt sức hàng đêm. Đến khi thai lớn chút, bạn diễn bảo chị khóc ít thôi, chứ không mai mốt sinh con ra mặt nó buồn. Nhưng mà tôi không diễn khác được, sân khấu là vậy, mình phải diễn đúng cái mạch cảm xúc đó. Cuối cùng, Cà Na quậy hết cỡ, sáu tháng tuổi đã biết giật kẹo của chị để ăn, ba tuổi quậy quá mẹ nhốt vào toilet, tự động leo lên máy giặt ngồi chơi mà chẳng hề khóc lóc. Chính vì thế mà tôi đi diễn đêm khuya về con gái đã ngủ ngon, chẳng buồn phiền gì. * Xem Cô chủ quán xinh đẹp thì quả thật, chị dường như không phải cố gắng gì cho nhân vật kém mình 20 tuổi. Sự trẻ trung thuộc về tinh thần, hay thuộc về tạo hoá? - (cười) Mỗi lần mọi người nói tôi trẻ, tôi lại mắc cỡ. Tôi thấy mình có vẻ thành thật, nên mọi chuyện giải quyết nhanh, nhẹ lòng, và có vẻ như trẻ trung về tinh thần nhiều hơn. Ngày trước làm gì có son phấn đẹp như bây giờ, tôi lên sân khấu trang điểm rất xoàng xĩnh, mà vai diễn thành công là vì tinh thần của mình thôi. Tôi thấy tôi không đẹp lắm đâu, nhưng tôi nghĩ mình có duyên. * Nghề diễn là nghề cần nhan sắc, mà nó lại tiêu tốn vốn liếng của người phụ nữ rất nhanh. Chị giữ được khuôn mặt này, vóc dáng này, hẳn có bí quyết riêng? - Bí quyết là ăn nhiều rau, tôi ăn nhạt lắm và tôi thấy mình hợp với cách sống tu hành. Tôi ngủ rất ít, lúc nào cũng lọ mọ như con ma đêm, nhưng có lẽ là do mình học được cách sống cân bằng trong thiền, nên khuôn mặt mình không tối, và nếp nhăn cũng vì thế mà mờ đi. Tôi không có thời gian đi dưỡng da, nên làn da đẹp có lẽ là nhờ rau củ trong thực đơn mỗi ngày và uống nước rất đều.
Tác giả: Dương Bình Nguyên
Nguồn tin: Sài Gòn tiếp thị
Ý kiến bạn đọc