 
    		 Người đời nhìn quê tôi bằng mênh mông ruộng đồng dào dạt nắng
 Bằng đêm trăng thanh bình điệu hò lả lơi tình tự à ơi
 Người đời nhìn quê tôi bằng làn gió mát thoảng đưa hương lúa thì con gái
 Con trâu nhởn nhơ mục đồng thổi sáo
 Quê tôi thơ như trong thơ tranh như trong tranh?!
 Tôi nhìn quê tôi bằng những giọt mồ hôi ba rơi trên luống cày
 Tấm áo mẹ vá vai
 Anh tôi, chị tôi lùi lũi đồng chiều xơ rơ gốc rạ trắng trời cơn mưa mùa hạ
 Những vết lở loét đôi chân dầm lâu trong nước phèn, nước cỏ
 Đôi tay rươm rướm máu những ngày mùa
 Cánh đồng ngập tràn sắc vàng, ngập tràn niềm vui, ngập tràn mồ hôi anh em tôi, ba mẹ tôi, ông bà tôi
 Cánh đồng quê nuôi tôi bằng những giọt mồ hôi
 Tôi dứt áo ra đi
 Cánh đồng quê còn ngái ngủ
 Ba mẹ tôi chưa thức khi gà gáy hiệp nhất chưa bắt đầu
 Tôi lội qua những con sông sâu, những bờ đê cao, những con đường quanh co, dài ngoằn
 Tôi đi xuyên qua bóng tối sau lũy tre
 Bỏ lại những tiếng thở dài, những giấc mơ trắng màu khói bếp.
 Mặc cho mái tóc còn đượm mùa khét nắng
 Đôi chân chưa sạch lớp phèn khô
 Giọng đặc sệt nước kinh rạch
 Tôi bước từng bước rắn rỏi về phía phố
 Những bước chân ông bà tôi, cha mẹ tôi, anh chị tôi chưa từng bước
 Những bước chân con cháu tôi sẽ bước
 Đi tìm ngày mai
Ý kiến bạn đọc