Phạm Thị Ngọc Điệp

Phạm Thị Ngọc Điệp

Minh họa: Duy Hải

Gió đưa bông sậy

 07:59 27/01/2011

Tôi thấy anh Bảy mặc bộ quân phục sờn cũ, người gầy đi nhiều lắm. Tôi nói lâu quá không gặp, anh có khỏe không. Anh cười buồn: Anh chết rồi em. Giật mình tỉnh giấc chiêm bao, tôi cứ bâng khuâng mãi. Thực tế có đúng vậy không? Tính ra đã hơn ba mươi năm rồi không gặp anh và tôi chưa một lần về lại nơi ấy. Đường không xa nhưng lận đận mãi với những vướng víu, chằng buộc của cuộc sống? Hay lòng tôi chưa đủ độ lượng để lắng đọng những buồn vui thương ghét, để bình thường những vẹn nguyên và tan vỡ? Nói thế nào cũng không đúng. Tôi không biết dùng ngôn từ nào để biện bạch cho khoảng thời gian ba mươi năm ấy. Mà biện bạch để làm gì, với ai? Trong lúc tôi chỉ muốn về miền quá khứ tìm lại chính tôi, cái thời hai mươi tuổi non trong, hồn nhiên và cả tin.
Minh họa: Duy Hải

Gã ăn mày

 03:31 10/11/2010

Chị đang chờ chết. Cái chết có thể đến chậm chạp, rề rà, đỏng đảnh như một người đàn bà dốt nát, không hiền hậu mà nắm quyền lực quá lớn trong tay, hay nó dịu dàng, khoan khoái trong từng hơi thở rồi đùng đùng lên cơn kịch phát và nghẽn mạch đóng van. Nó sẽ đến gần thôi. Bao lâu thì không thể biết được. Chị đã sẵn sàng chuẩn bị cho điều này rồi. Bình tĩnh. An nhiên. Im thở hoàn toàn. Thực sự yên nghỉ. Chấm hết mọi buồn phiền lo toan. Không có gì phải băn khoăn tiếc nuối ở kiếp nhân sinh này. Các con chị sẽ về đông đủ, chúng sẽ khóc lóc kêu gào bởi điều đó đối với nó là đột ngột. Các con chưa biết về chứng bịnh tim ngặt nghèo của mẹ. Anh Thiện - chồng chị sẽ đau khổ, sẽ chống chếnh dù anh biết rõ bệnh diễn biến từng ngày.

Tiểu sử: Phạm Thị Ngọc Điệp

 03:27 10/11/2010

- Sinh năm 1955
- Quê quán xã Hưng Nhượng, huyện Giồng Trôm, tỉnh Bến Tre.
- Hội viên Hội văn học nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu.
- Giải B (không có giải A) cuộc vận động sáng tác truyện ngắn tỉnh Bến Tre năm 1996.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây