Chủ nhật qua tôi gặp một người điên Trên mặt ngây thơ nét nét dịu hiền Lấp loáng dọi hai mắt đà mờ ảo. Sự sống thọt, đời không tỉnh táo Chị cầm roi nhưng nào biết đánh ai. Các trẻ em bu quanh chị, đùa dai, Chị vút gió rồi đứng cười rờn rợn. Người qua phố xem lâu, cũng chán Bỏ chị đi như chợ vãn chiều hôm.