Em tập viết cho mình những vần thơ không chứa những nỗi đau Như em từng viết khi em còn mười sáu Sau giấc mơ, em bình yên đốt lửa Thắp những nồng nàn, nhung nhớ… dịu êm.
Có những nỗi buồn chẳng biết bỏ vào đâu Nên cứ chạy bên em suốt chiều dài năm tháng Sáng Trưa Chiều Bấy nhiêu rồi… hình như còn chưa đủ Nỗi buồn vẫn liều mình ấp ủ Trong đêm dày … buốt lạnh thấu bàn tay.