Ngày ấy Điền hơn em một tuổi. Nhưng em chắc chắn Điền không hề biết cái vệt máu ấy là biểu hiện sinh lý đầu tiên của người đàn bà. Cái đầu hay triết lý của Điền cũng chỉ nghĩ, có lẽ em bị một cành cây nào đó cào xước vào chỗ kín và thế là máu chảy ra thôi.
Lần nào cũng thế, cứ mỗi khi buồn nàng lại buông ra cái câu cũ rích: "Tôi đã mất một tá bạn trai vì dư luận rồi đấy, hy vọng ông là người dũng cảm hơn số họ, không vì thế mà dứt bỏ tôi ra đi".
Nhà Tuân khá xa nhà tôi. Có những tối Tuân đi học tiếng Anh về, ghé ngang nhà đưa cho tôi một thỏi chocolate rồi lại tất tả đạp xe đi. Lúc nào cậu ấy cũng vội vã, một cái vẻ vội vã rất buồn cười vì đôi khi chẳng có gì để vội cả. Có lẽ, Tuân không giỏi che giấu xúc cảm, nên cậu ấy thường quay đi khi bị tôi nhìn sâu vào mắt.
Một buổi chiều mưa bão nọ, có một người đàn ông chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở phòng khám. Anh ta trò chuyện với bác sĩ hơn một tiếng đồng hồ. Khi anh ra lấy toa thuốc, cô liếc thấy trên đó có vài loại mình biết tên, chống đau nửa đầu và chống trầm cảm.
Làng Nục mấy đời nay nổi tiếng về nghề săn cá nục. Người làng Nục kéo lưới, đi thúng chai tà tà, đến mùa săn cá nục mới làm thiệt. Lúc ấy mới đưa ghe lớn đi khơi. Mấy mùa giông nổi, cá nục vẫn theo ghe về bờ đều đều. Cái nghề đã đi từ trong ruột làng Nục đi ra...
Một chiều, em sang nhà anh - căn nhà nhỏ, nằm trong hẻm vắng. Em nài nỉ xin gặp bạn anh - Thiên thần cánh bạc. Anh biết em sẽ giận và chẳng bao giờ ghé lại nơi này, nếu anh, một lần nữa từ chối yêu cầu của em.