Làm sao đây anh?". Con kiến vàng chơi trốn tìm trong suối tóc xanh của nàng vắt ngang nhu nhú đôi quả đồi miền đồng bằng. A ha! Chàng bảo: "Nếu má có hỏi tại sao môi em sưng thì em cứ bảo chỉ tại chú kiến vàng...". Hàm răng hạt bắp cắn vào môi chàng và bảo: "Chú kiến vàng có râu phải không anh?". Chua chát rụng ngọt lịm môi cười...
Mười năm. Hai mươi năm. Những mùa chanh rụng rơi ướp chát chua những mùa hè bỏng nhớ. Ngày khô hạn ái tình, chàng quay về gốc chanh xưa cắn dấu răng trách hờn trái vàng ươm chua chát. Ơ hời! Đâu rồi chú kiến vàng? Vết cắn xưa buốt lồng ngực trái cô đơn.
Tháng 02-2011
Tác giả: Võ Tấn Cường
Ý kiến bạn đọc