Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://thotre.com


Kẻ câu chiều

Kẻ câu chiều
Con đường dẫn ra bờ sông mềm mại bởi dày đặc lau màu hoe đỏ. Những tia nắng cuối ngày rọi lên dòng sông lấm tấm ánh bạc. Minh bắt đầu kiếm một khúc cây gần mép nước để ngồi, bắt đầu cuộc sống của một kẻ câu chiều sau khi kết thúc công việc trên đồi cà phê. Ngày tàn dần sau rặng núi già bên kia sông…
Những thứ Minh mang theo chỉ là một cây cần câu bằng tre rừng, một lon sữa bò đựng giun đất làm mồi cho cá và một cái thùng nhôm để rọng cá. Những con sông trên núi luôn đầy ăm ắp cá từ thượng nguồn. Minh đợi những con cá chép trong hành trình trở về khúc sông. Những con cá chép con, Minh hay thả lại dòng sông để chúng bơi đi và lớn lên. Khi trời chiều tắt nắng, Minh xếp cần, cởi áo và nhảy xuống lòng sông, làm vài vòng nước rổi lên bờ, men theo con đường đất đầy tiếng lau reo trở về nhà. Cảm giác ngâm mình trong lòng nước khiến Minh mê mẩn như một thói quen không chối bỏ được. Minh dừng lại ở ngôi quán xộc xệch đầu làng, sang cá cho thương lái, đổi gói thuốc ngựa(*), ít kẹo chuối cho thằng em trai,còn lại chút tiền để bọc dằn túi. Cuộc sống của một kẻ câu chiều như Minh chỉ đơn giản và kiêu bạc như vậy…

Miền núi buồn hiu. Những ngôi nhà gần núi buồn hiu. Không gian tĩnh lặng đến buồn bã. Đêm nằm, Minh nghe cả tiếng lá rơi, cạ vào không gian một thứ âm thanh cô độc. Minh đốt liên tục những điếu thuốcngựa và ngắm khói thuốc trôi đi. Thỉnh thoảng, Minh hay chạy xe ra thị trấn chỉ để ngắm những ánh đèn đường và uống một ly cà phê trong một quán nhỏ thường mở những bản nhạc cũ. Trong những đêm tĩnh mịch, Minh cũng muốn rời làng núi để đến những nơi có nhiều cột đèn đường nhưng Minh không thể rời dòng sông. Dòng sông vắt ngang qua những rặng núi thoai thoải dài trở thành một điều thiêng liêng đối với Minh từ những ngày thơ ấu. Dòng sông luôn đầy đặn và hiền hòa trong mắt Minh…

Lại một buổi câu chiều kiêu bạc bên bờ sông…

Minh ung dung thả cần xuống lòng sông yên lặng, làn nước nhăn nhúm chảy như gương mặt của một ông lão về chiều. Bụi lau màu hoe đỏ như reo vui khi những cơn gió chiều lướt nhẹ qua. Minh nghe tiếng tách rõ rệt từ phía sau lưng. Minh buông lỏng cẩn câu, ngoái cổ lại nơi phát âm thanh. Cô gái bỏ máy ảnh xuống và làm bộ rụt rè nhìn Minh. Minh lặng yên nhìn, mắt hơi trợn, tỏ vẻ bối rối.

- Cá cắn câu kìa! – Cô gái reo lên khi thấy chiếc phao trên sông lặn xuống rồi trồi lên mặt nước. Minh bắt đầu lấy lại cảm giác cá ăn mồi khi thấy đoạn cần câu trong lòng bàn tay mình run nhẹ. Minh giựt cần câu một cách vụng về, một con cá chép béo núc giãy đành đạch trên bãi cỏ. Mùi cá phả nhẹ, làm Minh thấy tỉnh táo dần:

- Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cả chiều nay chỉ có con này là được nhất…

Chiều bắt đầu ngả trên sông. Không gian vắng ngắt phủ lên hai người xa lạ trên bến sông chiều, tư duy ngôn từ dần biến mất. Cô gái tiếp tục lia máy ảnh về lòng sông, nơi những ánh bạc trên sông đang dần lụi tàn và chiếc thuyền độc mộc đang bồng bềnh, muốn thoát khỏi dây neo để trôi ra sông. Hình ảnh cô gái chụp ảnh trên bến sông đầy dần trong lòng Minh, choáng đi cả những con cá chép. Buổi câu chiều chỉ được một con cá chép có thể bán được cho thương lái. Minh chần chừ:

- Chào cô, cô có ăn cá không?

Cô gái bỏ máy ảnh xuống, ánh chiều rọi lên làm Minh thấy cô gái có vẻ đẹp hiền lành.

- Có, nhưng anh còn phải bán mà…

- Hôm nay thì không, có mỗi con to, cô thích thì đem về ăn. Hồi nãy mà không có cô chắc con này rỉa hết mồi tôi mất… - Minh bắt đầu thấy thoải mái khi nói chuyện với cô gái xa lạ này.

- Anh nướng cá cho tôi ăn được không, trời cũng lành lạnh, tôi muốn có lửa để sưởi.

Minh gật đầu, râm ran vui, dần thấy buổi câu chiều lạ thường và chệch hành trình buồn bã vốn mặc định của một kẻ câu chiều.

- Cô ngồi canh cá ngen, coi chừng xổng thùng nhảy xuống sông, tôi đi kiếm củi nhóm lửa.

Minh đi lòng vòng bờ sông, gom những nhánh cây khô nằm vương vãi, đi lại chỗ cô gái đang ngồi. Bùn đất bám trên những nhánh cây bốc lên thứ mòi oi nồng quen thuộc. Đống lửa được đốt lên mau chóng, tiếng tí tách rõ rệt như tiếng những nhánh cây khô bị gãy ra từng khúc nhỏ. Minh ra mép sông rửa cá, chọn những đoạn cây cứng cáp xiên cá. Cô gái đều đều cho củi vào đống lửa, vẻ mặt yên lặng đến buồn bã. Cá nướng phả lên thứ mùi thơm tho. Minh đưa cho cô gái xiên cá đầu tiên:

- Mời cô, nếu còn mùi tanh thì bảo tôi hơ lại…

Tiếng cảm ơn nhỏ nhẹ của cô gái bị át bởi những con gió sông đêm thổi mạnh.

- Cô đến đây làm gì? Nghe giọng thì cô không phải người ở đây! – Minh vừa trở những xiên cá còn lại vừa hỏi, giọng Minh nhẹ tênh. Cuộc gặp gỡ bất ngờ khiến Minh quên đi những câu chào hỏi đơn thuần.

- Tôi chỉ muốn đến một bờ sông, vậy thôi - Cô gái nhìn lên khu làng núi, chỉ thấp thoáng những ánh đèn cũ mờ, cảm thán - Nơi anh sống buồn quá nhỉ!

Minh im lặng, cảm giác trống trải như những đêm anh nằm hút thuốc một mình. Minh ngước nhìn về dòng sông:

- Làng núi mà cô, âm u lắm. Thỉnh thoảng, tôi cũng muốn rời làng nhưng dòng sông không khiến tôi cô đơn.

Dứt câu, cô gái nhìn Minh bằng đôi mắt lạ thường nhưng gần gũi. Cảm tưởng như những ngày thơ ấu đang rần rật trong đầu cô. Đống lửa bắt đầu cháy yếu dần, Minh vội đứng dậy đi kiếm thêm cây để đốt. Tiếng xào xạc rõ mồn một. Gió càng lúc tạt từ lòng sông vào lạnh lẽo.

“Bùm!” – Minh nghe âm thanh như có ai đó vừa nhảy xuống sông. Cô gái, Minh nghĩ đến cô gái và buông hết mớ củi trên tay chạy vụt về phía bờ sông, mặc cho những bụi gai đâm vào chân đau rát. Qua ánh sáng của đống lửa, Minh thấy chiếc máy ảnh, áo khoác và đôi giày màu xanh đục của cô gái nằm gọn trên bờ. Minh run rẫy, đưa mắt về lòng sông, dòng sông vẫn tĩnh lặng.

- Cô gái! Cô gái! – Minh hét to. Tiếng hét dội lại trong đêm rõ nét.

- Tôi đây! – Cô gái trồi lên khỏi mặt sông, cười đầy hứng khởi – Xuống bơi với tôi đi. Nước sông ở đây không lạnh lắm nhỉ!

Minh cũng nở một nụ cười. Hạnh phúc len lỏi khắp da thịt. Minh nhảy xuống sông ngụp lặn tựa những buổi câu chiều khác.

- Cô cũng biết bơi à? – Minh vừa đạp chân cho người trồi lên khỏi mặt nước vừa hỏi.

- Ừ, tôi một thời sống bên bờ sông mà… - Giọng cô gái nhỏ dần – Tôi rời xa dòng sông ấy cũng mười mấy năm rồi. Dù gì, anh cũng hạnh phúc vì luôn ở lại cùng dòng sông.

Dứt đoạn, cô gái tiếp tục bơi trên sông. Minh cảm nhận những sãi bơi đầy hạnh phúc của cô gái. Những sãi bơi trở về kí ức…

Cô gái lên bờ trước Minh, ngồi hơ hơ tay trên đống lửa dần tàn. Minh vội lên bờ, gom lại những nhánh cây vứt vương vãi lúc nãy để đốt lại đống lửa cho cô gái hong khô quần áo. Cô gái vẩy vẩy mái tóc bết đầy nước sông.

- À, tối cô ngủ ở đâu? – Minh hỏi khi thấy trời đã tối đen.

- Tôi ngủ bên bờ sông. Tôi muốn ngửi mùi cỏ đêm bên sông… - Nói rồi, cô gái bật cười. – Nói đùa thôi, tôi đi bộ ra đường, sẽ có xe đêm thôi. Lúc chiều, trên xe, nghe người ta bảo có sông nên tôi mới xuống và quá giang những người ở làng núi vào đây…

Con đường ra quốc lộ xa mù và nhiều hỏm đất xối sạt. Tiếng xe máy chạy rù rù trong đêm, phá tan không gian vốn vắng lặng ở ngôi làng núi bên sông. Cô gái ngồi sau xe Minh, chốc chốc lại khẽ run lên vì nước sông đã thấm vào da thịt. Quốc lộ buồn thiu, chỉ những chuyến xe đêm cô độc và buồn bã. Cuối cùng cũng có một chuyến xe chạy dọc cao nguyên về thành phố. Trước khi lên xe, cô gái nhìn Minh lần nữa và nói thật rõ rệt:

- Tôi sẽ trở lại dòng sông…

Minh chạy xe trở về làng núi. Quán đầu làng vẫn mở để kịp mua cho cậu em út vài viên kẹo chuối và gói thuốc ngựa cho đêm buồn bã nằm trên tấm ván trước hiên nhà.

Những buổi chiều tiếp theo. Minh lại ra bến sông bắt đầu hành trình bình thường của một kẻ câu chiều và đợi cô gái mà mình không hề biết tên. Minh hay ngoánh lại khi nghe một tiếng tách nhẹ tựa như tiếng chụp ảnh sau lưng. Những tiếng động làm mình cồn cào hạnh phúc. Minh không hề biết rằng, bức ảnh Kẻ câu chiều của cô gái đã được giải thưởng của một cuộc thi ảnh quốc tế. Những bức ảnh cô cố ý chụp trước đó để dự thi, cô xếp lại trong một thư mục và chẳng bao giờ mở ra xem lại...

 

_______________
(*) Thuốc lá white horse

Tác giả: Trần Minh Hợp

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây