Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://thotre.com


Tình muộn - Truyện ngắn của Nguyễn Trí

Nghe tin cô Hương phát thiệp đám cưới, bọn số đề là thế đồ của toàn thể xã Hai của huyện Ba, đặc biệt dân ấp Một - cái ấp nơi cô Hương cư ngụ - đổ xô đi khắp hang cùng ngõ hẹp tìm uýnh cho được con ba mươi chín. Nếu mà hôm đó ra con thần tài nầy, đảm bảo bọn huyện đề tự tử sạch chứ phá sản là chuyện nhỏ. Ủa... chớ cô Hương đám cưới thì mắc cái mạng gì mà thiên hạ uýnh đề?
Tình muộn - Truyện ngắn của Nguyễn Trí

Để kể cho nghe... chả là ba mươi chín cô Hương mới có chút tình để vắt vai. Cái sự vụ muộn màng nầy là do cô kén cá chọn canh quá mà ra vậy. Hồi còn son trẻ Hương đẹp và duyên và dịu dàng và mẫu mực một cái phải nói là hết thế luôn. Bọn nam nhân tài tuấn theo cô xin chút tình vụn nhiều đến độ, nói theo kiểu tàu là, lấy đấu mà đong lấy xe mà chở cả ba ngày không hết. Nhưng rồi cuối cùng quý ngài đành thở dài nhờ em khác sửa túi nâng khăn chứ, em Hương khó quá anh xin thua. Thiệt là vậy. Nói láo cho sét đánh cái ầm chết tức khắc và đen thùi lùi như mõm chó mực. Không tin cứ anh Tuấn mà hỏi. Tuấn là gã si tình còn sót lại từ cái hồi Hương học cấp hai rồi cấp ba rồi đại học rồi ra trường. Cô Hương đi dạy Tuấn vẫn tò tò theo sau mà cho anh xin chút tình nhân tiện, cho anh biết đường nào để đến trái tim em. Nhưng... thương ôi... thiên hạ ăn chắc trăm phần trăm rằng nếu, ba mươi chín cô Hương là trinh nữ thì Tuấn vẫn là trai tân nheo nhèo nhẻo. Chỗ nầy hơi khó tin một chút - vì rằng - thời đức ngài Khổng Tử còn tại vị, ta bà xứ ta miệng nói “chữ trinh đáng giá ngàn vàng” nhưng sau đó là “từ anh chồng cũ đến chàng là năm...” Ở cái thời a móc ngoéo này làm sao mà tân được khi, ba cái mạng miệc chỉ cho thiên hạ đường nào để tự mình bay đến đỉnh vu sơn. Nhưng... gì thì gì... chưa từng có vợ hoặc chưa từng có chồng là tân ráo.

Một cô không chồng vì kén chọn, một gã không vợ bởi si quá hóa khùng cũng thường thôi, có chi mà thiên hạ chăm bẳm vô để bàn tán vậy kìa? Thưa rằng cô Hương không phải dạng vừa đâu nghe cô bác. Là giáo viên cô Hương rất chi đường hoàng mẫu mực, là tấm gương chói lóa của cả cái xã Hai chứ ấp Một là tất nhiên rồi. Ta bà có con theo học ở cái trường cô Hương là giáo viên quý cô lắm. Họ còn gửi con mình cho cô thêm bớt và kèm cặp nữa. Ai cũng mong con mình được một chút của cô là trên cả tuyệt vời. Nhưng đừng có học thói cái kén cá chọn canh nghe - họ dạy con vậy và thêm rằng - sống trên đời mà không có tình yêu là chết mà biết thở. 

Đùng một phát cô Hương lấy chồng.

Cũng có gì lạ đâu?

Ồ... lạ lắm. Không lạ thì mắc chi thiên hạ lại nhè cái tuổi của cô mà hên xui may rủi trong đóm đề. Xưa nay dân nghiện đề sái cố tin vụ chết. Và quý vị vé số chuyên nghiệp luôn chăm bẳm vô chỗ tang ma để khách đi đám cầu may. Chết chả nói chi còn đây cô Hương sống nhăn và là, cưới chứ có ma đâu mà linh với chả hiển. Lạ thiệt à. Kỳ quái thiệt đa nghe.

Ừ... phải chi cô Hương chịu anh Tuấn thì hay quá. Tuấn đẹp trai. Con nhà giàu, đất đai ở vòng đai sân bay quốc tế cả ba mẫu. Nhà chỉ anh là con trai, hai bà chị có chồng giàu nứt đố đổ vách thì kẻ nào làm vợ anh xem như bà hoàng xứ Ba Tư thiệt thọ luôn. Cả họ nhà Tuấn mong anh lấy vợ xiết bao. Thiệt mà nói nếu Hương có chồng là Tuấn - a lê hấp - có vợ tức khắc. Đằng này anh yêu Hương cháy bỏng ruột gan. Yêu chết bỏ. Cô cứ ở vậy thì Tuấn làm sao lấy vợ được cơ chứ. Cái tình yêu nó thiệt là lạ. Có ông nhạc sĩ chi đó than rằng “chỉ vì yêu em, chỉ vì yêu em... quên cả lối về...”. Tuấn yêu Hương quên luôn cha má gần đất xa trời, suốt ngày thăn thỉ rằng Tuấn ơi mày lấy vợ để tao có cháu nội hun một cái trước khi chết. Còn như vầy tao chết sao đang. Ô kê... không chết thì tốt. Còn vợ con hả? Cừ từ từ thì cháo nó cũng nhừ... từ từ chi nữa khi bốn chục mùa xuân đã đi qua đời hả Tuấn? Tuấn tin rằng chả chóng thì chầy một ngày nào đó Hương sẽ cám cái chung tình mà gật đầu để anh nâng niu chiều chuộng. Tuấn tin ngày đó sẽ đến.

Ngày đó đến thiệt nhưng cô Hương không gật với Tuấn mà gật với người khác. Cả ta bà ấp Một còn đau lòng thì Tuấn đương nhiên đứt từng đoạn ruột.

Than ôi - thiên hạ chép miệng mà rằng - đúng là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu. Thằng người mà cô Hương sẽ nâng khăn sửa túi đã, xấu trai thì chớ còn đen thùi lùi. Xấu hay đen chả nói làm chi. Gã còn nghèo mướt. Nghèo mướt nghĩa là vô sản thứ thiệt. Gã bốn mươi hai tuổi. Ghé ấp Một ở nhà trọ đi làm mướn kiếm cơm. Ta bà hỏi rằng quê thằng đó ở đâu vậy kìa. Hỏi xong họ tự trả lời rằng “Hỏi tên: Rằng biển xanh dâu. Hỏi quê: Rằng mộng ban đầu đã xa”. Lúc đó họ chỉ biết gã là Ba. Ba Phụ Hồ. Về sau mới biết hắn tên Lãm. Ba Lãm.

*

Mẹ cha ơi... chuyện một gã phụ hồ o được một ngươi đẹp có chức danh làm ta bà ấp Một đứng hình luôn. Làm thợ còn không ra cái ôn dịch gì huống chi phụ. Và - nói nhỏ nghe chơi, nghe qua rồi bỏ đừng nói đi nói lại mấy ông làm hồ nghe được là không ổn - những ai làm cái nghề vôi vữa này thì vai u thịt bắp mồ hôi dầu khỏi phải bàn. Họ ăn nhậu họ chửi thề họ lôi thôi lếch thếch trời còn sợ nói chi người ta. Làm sao mà một cô giáo xinh xắn mỹ miều như Hương lại vớ phải thứ trời ơi vậy kìa. Nói Ba Lãm trời ơi mà không sợ bị bắt bẻ là thiệt đó. Đã phụ hồ còn không nhà không cửa không đất hỡi trời ơi là chi? Thiên hạ còn vậy thì Tuấn đau lòng cả nghìn lần hơn. Anh chàng đẹp trai con nhà gia thế chung thủy chung tình nghe chừng như cả một góc trời sụp đổ.

Tuấn vội vàng đi tìm Hùng để hỏi cho ra lẽ.

Hùng gọi Hương là cô. Cô ruột. Cha má chết đi để lại cho anh em cô Hương một chút tài sản là sự học. Anh em Hương ai cũng xong đại học và sống được bằng chữ nghĩa. Ông anh lấy vợ ra riêng và cư ngụ trên mảnh đất vốn là của hồi môn của má. Ông anh vắn số qua đời khi Hùng mới lên ba. Bà chị dâu thêm bước nữa và đẻ cho chồng sau thêm bốn đứa. Hùng ở với cô là phải quá. Cô cho ăn cho học và ra một con người chả thua cô một cà ram nào. Hai mươi bốn tuổi Hùng đưa về ra mắt cô một nữ nhi tài sắc vẹn toàn. Cô Hương suốt một đời chăm lo cho cháu nay nghe cháu nói chuyện vợ con liền cắt đôi miếng đất. Kêu người tới san bằng, phá bỏ và trục ba cái gốc xoài gốc mít để làm nền nhà cho cháu.

Ba Lãm đến với búa rựa cuốc chim và xà beng để - sao cho - cây ngã xuống gốc lôi lên và chất vào một đống. Công việc này mà không đánh trần là không ổn. Và - nhìn kìa hỡi ba quân - dưới nắng sớm mai một thân hình lực sĩ với ngực nở eo thon hiện ra. Gã đàn ông bốn mươi hai tuổi thường gọi Ba Phụ Hồ, ngay cả Hùng còn thích nói chi ai. Hắn ta âm thầm và ít nói. Làm mướn thì có chi mà bô lô ba la. Chủ nhà hỏi câu nào Ba trả lời câu đó. Cũng nhờ vậy nên Hùng và cô Hương mới biết tên thiệt thọ của hắn là Lãm. Lại biết thêm rằng Lãm ở đâu đó tuốt ngoài miền Trung xa thẳm. Hỏi vợ con sao Lãm yên lặng lắc đầu. Về cái vụ nầy Hùng nói với Tuấn:

- Con nghi ông Lãm bị phụ tình quá chú.

- Nghi sao?

- Hôm đó con mời ông làm vài ly sương sương giải mỏi. Có rượu vô ông bốc cây đờn guitar chơi một bài cổ nhạc. Chắc cô Hương con mê ông Lãm vụ đờn địch nầy quá chú. Guitar tân nhạc mà ổng chơi cổ không cần chỉnh dây là dạng kỳ tài à.

- Vậy sao? Ông hát bài gì.

- Dạ... Hò xong ổng xuống câu vọng cổ vầy nè... Ngày xưa em nói, khi hai trái tim tìm ra lối mộng thì chuyện tình yêu đâu nói đến sang... hèn. Nhưng tôi mặc cảm em là trăng mà tôi lại là đèn. Trên lầu mộng em là nàng công chúa, giữa chốn bụi đời tôi là gã bán than... Ổng ca mùi như Út Trà Ôn vậy đó chú.

- Bốn hai tuổi mà chưa vợ là tao không tin.

- Chú cũng bốn mươi cô con ba chín đó thôi. Chú không nghe câu chuyện gì khó xẩy ra nhứt lại thường xẩy ra nhứt đó sao?

Nghe xong Tuấn ra về với một cõi lòng tan tành hoa lá hẹ. Thế là hết. Tuấn thở dài than một câu trong tuồng cải lương rằng “Nàng sẽ lấy chồng, nàng sẽ xây hạnh phúc. Còn ta... ta sẽ về với đêm dài giá lạnh nghe thời gian ấp ủ phiên buồn...” Nhưng làm sao thằng phụ hồ này tán tĩnh được cô giáo vậy kìa? Hắn nói cái gì mà xô được tâm tình cô vậy. Đã nói thời son sắt tài tuấn theo Hương cả tiểu đoàn. Phụ hồ Lãm không tài không tuấn mà cưa đổ nàng là nghĩa lý làm sao?

Làm sao ai biết làm sao. Nếu biết ông nhà thơ chi đó đã không thăn thỉ “ai đâu cắt nghĩa được tình yêu. Có nghĩa gì đâu một buổi chiều. Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt. Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu”. Ngoài ra còn có cái gọi là “tiếng sét ái tình” hay là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” nữa. Chắc chắn là cô Hương đã bị sét tình đánh cái ầm và yêu đứ đừ ngay tắp lự. Và khi bị thần tình yêu điểm nhãn khai quang người ta ùa vào nhau để, tận hưởng cái lóng lánh bẩy sắc cầu vồng của ái tình thì chả có chi là lạ. Và rồi thiên hạ lắm mồm của ấp Một bình rằng họ thấy mắt cô Hương xanh hơn, môi đỏ hơn nụ cười tươi thắm hơn. Có người còn nhận ra cả Nhã Ca của đại đế Salomon trong mắt Hương nữa. Cứ như cô đang “ Hỡi bạn tình ta, nầy mình đẹp đẽ thay, đẹp đẽ thay! Mắt mình trong lúp giống như mắt bồ câu. Tóc mình khác nào bầy dê nằm trên triền núi Ga-la-at. Răng mình như thể bầy chiên mới hớt lông. Từ ao tắm rửa đi lên...” 

Giữa cái lúc thiên hạ xôn xao bàn tán. Giữa cái lúc Tuấn đang rầu rĩ hát rằng “Thôi thì thôi để mặc mây trôi. Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan...” Giữa cái lúc... thì một tin chấn động giang hà ầm ầm đến. Cả ấp Một la lên không ầm ầm là gì. Họ la rằng:

- Ba Phụ Hồ chết rồi. Bà mẹ ơi... thằng Lãm bị xe đụng chết ngắc rồi.

*

Trên trần gian ô trọc nầy hể cứ chết là phải chôn. Và, không chừng ngữ tứ cố vô thân lại được chôn cất ngon lành hơn bọn có nhà có cửa. Bằng chứng là cô bác gom góp lại mà cái hàng của Lãm loại tốt đa nghe. May cho Lãm là khu hắn trọ sát bên lộ cái nên có chỗ để kê rạp kê bàn kê quan tài. Chủ trọ cương quyết không cho đưa xác vào phòng. Muốn làm gì ngoài đường xin cứ tự nhiên. Chết trong nhà còn bê ra ngoài liệm lạc huống chi xe đụng. Đưa thây ma vào phòng thì con khỏi làm ăn luôn mấy cha mấy mẹ. Đám ma Lãm không vui lắm bởi không có dân hát mướn đến múa. Thầy tụng cũng không để cóc cóc keng keng cùng vài thời kinh đưa Lãm về nát bàn. Xứ nầy muốn có ê a kinh kệ thì phải thuê. Lãm không tông không thuộc ai hơi sức đâu mà thuê mướn. Tụng từ thiện hả? Còn khuya. Có quan tài và huyệt để chôn là phúc bảy mươi đời ở đó mà “quán tự tại bồ tát hành thâm bát nhã ma la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không độ nhứt thiết khổ ách...” Bù lại bọn bán vé số được một bữa bán đắt như tôm tươi và bè lũ huyện đề lo sốt vó vụ con bốn hai. Nó mà ra là phá sản.

Vậy chứ cô Hương đâu mà Lãm một mình?

Cái sự vụ nầy nói ra thì dông dài và mệt mỏi lắm tha nhân ơi. Hãy nghe ta bà ấp Một bàn tán cho nó nhanh:

- Mẹ cha ơi... mới có hai tháng mà phát thiệp rồi. Nhanh dữ ha?

- Tao nghi lắm đa nghe.

- Nghi gì?

- Bồ mày đui điếc câm hay giả đò thiểu năng trí tuệ. Thằng Lãm dân tha phương  đâu có quyền đăng ký kết hôn ở xứ nầy. Cô Hương với nó cưới như chạy tang là có vấn đề rồi. Hiểu không thằng ngu?

- Cưới kiểu nầy là vị phạm pháp luật phải không mày?

- Chớ sao. Nhưng ba phần tư con em cán bộ xã mình là học trò của cô Hương. Họ biết nhưng ngơ cho qua chuyện rồi tính. Mẹ cha nó... thằng Lãm đúng là có bùa yêu. Bây giờ mới thiệt là mệt cho bà Hương à.

À... đúng là mệt quá xá ể. Cái thiếp đám cưới xác định cô Hương và Lãm là một cặp trời sanh, nhưng ở mặt pháp lý là sai mười mươi. Và chuyện vì sao cưới gấp không nói chắc ai cũng sành. Dân vôi vữa tha phương thì chuyện yêu đương phải liền tay. Cô Hương nào biết chữ tình là chi chi nên khi va vô là rượu so với tình là tình hơn - thậm chí - tiền so với tình, tình cũng hơn luôn. Khi tình em như nước con sông dài thì cưới gấp có chi lạ đâu.

Và cái tin Lãm chết đến tai khi Hương đang ở văn phòng trường. Cái điện thoại trên tay cô rơi xuống nền gạnh bông nghe cái cộp. Cô thủ quỷ kể vậy. Sau đó cô Hương ôm đầu bước được hai bước rồi ngã cái huỵch. Thủ quỷ la làng lên và bác bảo vệ kịp thời có mặt. Taxi đến trong vòng ba mươi giây để đưa cô Hương lên cấp cứu ở bệnh viện huyện. Si tình suốt một thời tuổi trẻ lấn qua sồn sồn là Tuấn cùng Hùng túc trực bên bệnh nhân hăm bốn trên hăm bốn. Không can ke cho kỹ bệnh nhân buồn tình ra ban công lầu hai nhảy xuống đất thì ôi thôi rồi. Chết chả nói chi chứ què chân hay gãy cột sống thì Tuấn hết đường lấy vợ. May quá. Cô Hương chỉ bị choáng tí chút chứ chả sao. Bệnh viện chuyền chai nước biển chích cho mũi thuốc là xong ngay. Cô yên lặng nằm vắt tay lên trán để nghĩ đến chuyện cuộc đời, sẵn trớn cô bấm luôn đốt ngón tay để tính đến chuyện ngày mai. Nhìn cô lặng như tờ chả ư hử vốn lời khi nghe hỏi, ăn uống cũng không màng làm Tuấn và Hùng lo sốt vó. Đến chiều bác sĩ yêu cầu người nhà đến văn phòng để làm thủ tục xuất viện. Si tình Tuấn nói cho cô vui:

- Không tốn một xu teng Hương ơi. Đúng là có cái bảo hiểm quá xá là lợi luôn.

Nhưng Hương yên như thóc trong bồ mặc kệ thằng cháu và đệ nhứt si tình đưa cô về nhà. Ngay cả Tuấn và Hùng còn thấy rối nói chi Hương. Có câu “rối tơ rối chỉ gỡ xong, rồi đầu có lược rồi tấm lòng khó phân”. Chuyện của Hương gấp một chục lần cái sự rối lòng. Biết làm sao bây giờ trời hỡi?

Hé cửa phòng nhìn vào thấy cô Hương nhắm mắt. Hai gã đàn ông thôi thì để cho cô ngủ. Ngủ được là tốt. Hùng đóng cửa phòng bà cô yêu quý rồi xách rượu ra hiên nhà đãi khách. Khách vừa uống vừa hát Túy ca “thà rót cho ta trăm nghìn chung rượu độc, đừng một lời nào mai mỉa cho nhau...” sau Túy ca là Say “ta say trời đất cũng say, hay say vì bởi tình đời, ta buồn ta chán sự đời...” Rượu ngon quá và buồn quá nên cả hai có hơi lún một chút. Một chút thôi nhưng đủ để gây ra họa. Nửa đêm Hùng vào thăm cô yêu quý và cu cậu la làng lên khi thấy máu đọng vũng dưới nền nhà.

Đã nói chuyện của cô Hương gấp một chục lần cái sự rối lòng. Nào vai nào vế cô giáo cô dung, nào cưới như chạy tang rồi tình lang ngủm cù đeo vì xe đụng. Cô thất vọng nên cắt đứt động mạch chủ ở cổ tay để tìm đường vào cõi chết cũng là phải quá. May mà thằng cháu phát giác kịp thời. Cật lực suốt đêm trường các bác sĩ mới đưa Hương ra phòng hồi sức. Nhìn máu từ dây truyền dịch chảy vào tay Hương đệ nhứt si tình lẩm nhẩm “em cứ vui lên đi xin đừng run và đừng sợ...”:

Tuấn nói khi Hương mở mắt:

- Đừng chết. Em chết rồi anh biết sống với ai?

- Em bế tắc rồi. Hết đường tính rồi anh. Cứu em làm gì...

- Không sao đâu mà. Có anh mà. Anh yêu em lắm. Em chết rồi anh biết sống làm sao...

Nhìn Hương đưa tay xoa bụng Tuấn tiếp tục:

- Anh cưới em nhé. Cưới xong là mọi chuyện đâu vào đấy hết thôi mà. Phải không?

Phải hay không ai biết. Tuy nhiên sau đó ta bà nhiều chuyện ở ấp Một bảo rằng trăm phần trăm si tình Hùng “Tò vò mà nuôi con nhện. Đến khi nó lớn, nó quện nhau đi. Tò vò ngồi khóc tỉ ti. Nhện ơi, nhện hỡi! nhện đi đằng nào?” Nhưng, bọn có chút đỉnh hiểu biết bởi đọc sách bảo rằng trong cuốn “Những con chim ẩn mình chờ chết” thì gã bụi đời phóng túng kiêm võ sĩ suốt đời ở trong tù về tội giết người Frank - anh trai của cô bé Meggie - là con riêng của bà Fiona - và Paddy đã cưới bà Fiona để cứu vãn danh dự một gia đình bởi cái thai hoang. Vậy mà cuối cùng bà Fiona đã thắm thiết đến vô vàn tình yêu dành cho ông chồng tội nghiệp đã vì bà, vì con cái mà chết cháy trong một trận hỏa hoạn.

Hương sẽ yêu Tuấn. Chắc chắn thế bởi ông bà dạy lia thia quen chậu còn vợ chồng thì quen hơi.

Quen hơi đồng nghĩa với yêu phải không hỡi ta bà thế giới.

Tác giả: Nguyễn Trí

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây