Trúc Thanh “thử mang nửa đời mình tặng mẹ một mùa xuân”
- Chủ nhật - 01/05/2022 20:06
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Nhà thơ trẻ Trúc Thanh – Hội viên Hội VHNT tỉnh Tiền Giang
Chị sáng tác từ năm 2015.
Năm 2017 chị in tập thơ đầu tiên TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ. Năm 2020 in tập thơ thứ 2 “NGỌN NẾN ĐÔNG”. Chị là nhà thơ duy nhất của Tiền Giang được mời tham dự Hội nghị những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ X, diễn ra từ ngày 17 đến 20/6/2022 tại TP. Đà Nẵng.
Chị sáng tác từ năm 2015.
Năm 2017 chị in tập thơ đầu tiên TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ. Năm 2020 in tập thơ thứ 2 “NGỌN NẾN ĐÔNG”. Chị là nhà thơ duy nhất của Tiền Giang được mời tham dự Hội nghị những người viết văn trẻ toàn quốc lần thứ X, diễn ra từ ngày 17 đến 20/6/2022 tại TP. Đà Nẵng.

Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của chị.
Ôm hết lỡ lầm con
(Bài thơ tặng mẹ)
Con gánh tháng năm mẹ bế bồng khóc cười đi qua trăm ngã rẽ
Thương vết chai trên đôi bàn tay nào lớn hơn cả tim non
Đã nợ mẹ bát cơm đôi lần con lén đổ
Nợ mẹ ngày đau viên thuốc đắng nhét gầm giường
Chiếc thuyền dạt giữa đôi bờ xa lạ
Rồi quay về bên dòng sông hiền hòa ròng lớn trong tim
Đôi tay nhỏ mẹ ôm hết nông sâu khờ dại
Ôm đời con, ôm cả lỡ lầm con
Sao lời ru đầu lòng người ta không xỏ những tiên tri xanh màu khâu khiếu?
Để khúc ca dao không choàng lên vai mẹ điệu trầm buồn
Sao những rạ rơm không thể hóa phép mầu cho giấc mơ cò trắng
Để con thử mang nửa đời mình tặng mẹ một mùa xuân
Giấc mơ rơm rạ
Tôi ngồi vá mảnh hồn tơi
Chiều quê nhen khói rợp trời tháng ba
Tuổi thơm xước chút thật thà
Áo xanh ai xẻ hai tà... ừ xanh
Tôi ngồi trút nhớ về anh
Mượn nhau một đoạn song hành mượn thôi
Người về mưa gió đơn côi
Kẻ thăm thẳm chuyến xe đôi nát lòng
Tôi ngồi hỏi có hỏi không
Tìm đâu bản tính bướm ong mà tìm
Hôm qua trộm một nỗi niềm
Đau như ai xéo quả tim lần đầu
Tôi ngồi nhắm mắt lâu lâu
Tháng ba hoa bưởi bắt đầu thơm thơm
Giật mình nhào dậy thổi cơm
Bỏ quên nửa giấc rạ rơm cuối chiều
Tôi ngồi bên góc cô liêu
Cười khan nửa miệng hỏi yêu là gì?
Tắm đời một khúc sông quê
Mùa chạm vào tôi
Nghe gió rít triền đê thơm bùn gốc cỏ
Người con gái năm xưa trở về ngồi hít mùi quê
Tay phả nước tắm phù sa đầy mặt, cổ
Dòng sông hiền xuyên mấy cuộc bể dâu
Ngày cô gái ra đi
Con đò ngang chở xuân còn trẻ lắm
Cứ nồng nàn trên ngực sóng lô nhô
Đò ngang vẫn đò ngang không lối rẽ
Cứ vậy tiễn ai qua trăm nẻo khóc cười
Đời có mấy lần mươi
Để tìm lại giấc mơ bên lời ru của mẹ
Ngày chưa đủ xuân mà tấm áo vẫn hồng
Cô gái chưa nhìn đời bằng ánh nhìn ngờ vực
Như bí bầu đêm nụ, sáng rồi hoa
Con đò đã hoàng hôn
Nằm nghe sóng ru rồi mỏi mòn, rồi ngủ
Tắm cuộc đời đủ một cuộc sang ngang
Cô gái buồn - vui mà lời ru thê thiết?
Mắt xa vời nơi cuối nẻo dòng trôi.
Tháng mười trời hở chút là mưa
Sáng nay dòng Tiền Giang chuyển dạ
Hạt phù sa sinh nở trắng đồng
Rạ rơm khẳm mùi bùn ủ
Mẹ nhìn xa
Đôi mắt rầu rầu thương vùng đói lạnh thiên tai
Cả năm - tháng mười quê tôi thênh thang nhất.
Cha lưới, chài xuồng nhỏ cá chật khoang
Súng vượt nước nở tím mùa gió chướng
Con tép rong về chơi thăm ruộng thăm đồng
Tháng mười
Buồn có buồn mà vui cũng có vui
Nghe nói miền xa kia có bão
Mẹ lắc đầu - Thương khúc ruột Miền Trung
Đây lũ nhớ cánh đồng về thăm rón rén
Thương nơi đó một trời thân phận truân chuyên
Trời thương - giận kéo mây về khóc
Bão tới nữa rồi còn gì mất - Miền Trung?
Dòng Tiền Giang nước tấp vào chân đê liếm đất.
Nước rãi phù sa ngập vụ này cho lúa tốt vụ sau
Mùa nước nổi năm nào như năm nấy
Mưa rồi mưa vì tháng mười trời hở chút là mưa
Ôm hết lỡ lầm con
(Bài thơ tặng mẹ)
Con gánh tháng năm mẹ bế bồng khóc cười đi qua trăm ngã rẽ
Thương vết chai trên đôi bàn tay nào lớn hơn cả tim non
Đã nợ mẹ bát cơm đôi lần con lén đổ
Nợ mẹ ngày đau viên thuốc đắng nhét gầm giường
Chiếc thuyền dạt giữa đôi bờ xa lạ
Rồi quay về bên dòng sông hiền hòa ròng lớn trong tim
Đôi tay nhỏ mẹ ôm hết nông sâu khờ dại
Ôm đời con, ôm cả lỡ lầm con
Sao lời ru đầu lòng người ta không xỏ những tiên tri xanh màu khâu khiếu?
Để khúc ca dao không choàng lên vai mẹ điệu trầm buồn
Sao những rạ rơm không thể hóa phép mầu cho giấc mơ cò trắng
Để con thử mang nửa đời mình tặng mẹ một mùa xuân
Giấc mơ rơm rạ
Tôi ngồi vá mảnh hồn tơi
Chiều quê nhen khói rợp trời tháng ba
Tuổi thơm xước chút thật thà
Áo xanh ai xẻ hai tà... ừ xanh
Tôi ngồi trút nhớ về anh
Mượn nhau một đoạn song hành mượn thôi
Người về mưa gió đơn côi
Kẻ thăm thẳm chuyến xe đôi nát lòng
Tôi ngồi hỏi có hỏi không
Tìm đâu bản tính bướm ong mà tìm
Hôm qua trộm một nỗi niềm
Đau như ai xéo quả tim lần đầu
Tôi ngồi nhắm mắt lâu lâu
Tháng ba hoa bưởi bắt đầu thơm thơm
Giật mình nhào dậy thổi cơm
Bỏ quên nửa giấc rạ rơm cuối chiều
Tôi ngồi bên góc cô liêu
Cười khan nửa miệng hỏi yêu là gì?
Tắm đời một khúc sông quê
Mùa chạm vào tôi
Nghe gió rít triền đê thơm bùn gốc cỏ
Người con gái năm xưa trở về ngồi hít mùi quê
Tay phả nước tắm phù sa đầy mặt, cổ
Dòng sông hiền xuyên mấy cuộc bể dâu
Ngày cô gái ra đi
Con đò ngang chở xuân còn trẻ lắm
Cứ nồng nàn trên ngực sóng lô nhô
Đò ngang vẫn đò ngang không lối rẽ
Cứ vậy tiễn ai qua trăm nẻo khóc cười
Đời có mấy lần mươi
Để tìm lại giấc mơ bên lời ru của mẹ
Ngày chưa đủ xuân mà tấm áo vẫn hồng
Cô gái chưa nhìn đời bằng ánh nhìn ngờ vực
Như bí bầu đêm nụ, sáng rồi hoa
Con đò đã hoàng hôn
Nằm nghe sóng ru rồi mỏi mòn, rồi ngủ
Tắm cuộc đời đủ một cuộc sang ngang
Cô gái buồn - vui mà lời ru thê thiết?
Mắt xa vời nơi cuối nẻo dòng trôi.
Tháng mười trời hở chút là mưa
Sáng nay dòng Tiền Giang chuyển dạ
Hạt phù sa sinh nở trắng đồng
Rạ rơm khẳm mùi bùn ủ
Mẹ nhìn xa
Đôi mắt rầu rầu thương vùng đói lạnh thiên tai
Cả năm - tháng mười quê tôi thênh thang nhất.
Cha lưới, chài xuồng nhỏ cá chật khoang
Súng vượt nước nở tím mùa gió chướng
Con tép rong về chơi thăm ruộng thăm đồng
Tháng mười
Buồn có buồn mà vui cũng có vui
Nghe nói miền xa kia có bão
Mẹ lắc đầu - Thương khúc ruột Miền Trung
Đây lũ nhớ cánh đồng về thăm rón rén
Thương nơi đó một trời thân phận truân chuyên
Trời thương - giận kéo mây về khóc
Bão tới nữa rồi còn gì mất - Miền Trung?
Dòng Tiền Giang nước tấp vào chân đê liếm đất.
Nước rãi phù sa ngập vụ này cho lúa tốt vụ sau
Mùa nước nổi năm nào như năm nấy
Mưa rồi mưa vì tháng mười trời hở chút là mưa