Thơ Trẻ :: Không gian thơ

https://thotre.com


Trần Huy Minh Phương “khởi miền yêu thương cho nhân thế trú vào”

Nhà thơ Trần Huy Minh Phương

Tham gia văn chương từ 1998.
Hiện là hội viên Hội VHNT Sóc Trăng, Hội Nhà Văn TPHCM.
Đang công tác tại Tạp chí Văn nghệ TPHCM.
Đã in 2 quyển thơ, 4 quyển tản văn.
Đã xong bản thảo truyện dài Bơi qua mây.
*
“Cháy hết mình trong sáng tạo, mình sẽ gặp lại nửa kia trong khập khiễng đời mình, tự nẩy lên vá lành và khơi sáng là hành trình thi ca”.

 
Nhà thơ Trần Huy Minh Phương

Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh.

Biến tấu trọ

Âm thanh của đêm xì hơi
ngừng bặt hoạt động
lỗ cống nhỏ trả lại những gì    
gián lê cặp cánh sũng nước qua toilet
vo ve ruồi tìm chút máu lưu vong
hầm hơi phòng ngạt mười mét vuông

cụ già tám mươi tuổi phòng 7 sau ba tiếng chuông và thành tâm trì danh Phật
ngủ cùng giấc mơ hoa
vợ chồng phòng 5 líu lo
ông chồng làm bảo vệ tòa nhà thành phố có ký ức buồn tù tội
bà vợ bầm thịt sườn, pha chế cho vào tủ lạnh, sáng ra cơm tấm với đời, có ký ức từ mua bán ma túy
buổi cơm tối của ông chồng vài lon bia, dĩa rau xào thịt, dăm trái ớt / đều đặn mỗi tối ngày
họ nói chuyện như hồi mới yêu
họ nhắc nhau phòng dịch và cách giữ tiền thời Covid-19
thi thoảng tiếng chửi thề va nhau
im rất lâu
lại cười khúc khích
dãy trọ trên gác lửng tôi chưa bước lên bao giờ
ánh sáng chớp từ màn hình điện thoại cất lời thay họ
tiếng võng cọt kẹt buôn chuyện được mất, hơn thua, tin vịt
có gã trai học Nhạc viện ôm guitar cố rung dây to
chị hàng thịt luôn nhắc, thấp xuống hai bậc chuyện gì cũng dễ nghe
sao cố vỗ đờn đau

chiều này
anh bạn quăng mồi câu nơi con rạch nhỏ gần nhà trọ
nghĩ bữa cơm cho vợ và hai con
thời giãn cách, việc trì trệ, còn ai muốn thuê ai
cần câu rung động
con cá bằng ba ngón tay áp sát đang quẫy
anh tháo móc câu
ngửa mặt: Trời ơi!!!
bữa cơm rau bay qua khói

ti vi bật bản tin Covid, cách li, phong tỏa…
thiện ác chồm giày xéo mặt đời

vẫn ngoài kia âm thầm bao việc lớn
vẫn ngoài kia mưu đồ khi khốn khó

quạt gió lại bật
cánh quạt xoay ồ ồ như suối chảy
át mọi âm thanh và hơi thở nồng nàn
tôi lại thoa chút dầu cù là quanh cánh mũi
nghe thơm đời nứt da

lặng thật rõ sẽ nghe bao điều thật
trần trụi vẫn đồng hiện thanh tao
cánh quạt xoay, vết rạn đã bắt đầu

tôi trọ đâu
đâu trọ tôi

sợi tóc ngắn rời thịt da trườn trên chiếu
quẫy sáng lần cuối
gió phơi

Thiền Sư tịch lạc

Ngài đã buông lâu, mỉm cười về nẻo tịnh
sao người còn ôm bụi ám đầy mình
chạy đuổi hơn thua, trói buộc mỗi bình minh
mệt nhoài lao dốc hoàng hôn xám khói

tự do ngay giây phút này và ở đây
còn chờ ở đâu, mong khi nào
thiền trong nói nín, động tĩnh, co duỗi, đi đứng nằm ngồi, ăn uống…
thiền từ thân, miệng, ý
khởi miền yêu thương cho nhân thế trú vào

đừng đọc ngàn trang kinh mà niệm Phật chưa tròn tiếng
đừng thuộc vạn câu kệ mà tham khởi, si cuồng
để có bước an nhiên, Ngài đã tập
để ngồi yên an tịnh, Ngài đã tập
để có nụ cười hiền, Ngài đã tập
để nói dễ nghe, viết dung dị, Ngài đã tập
Thiền đến sau rốt
giọt nhang cuối cùng điểm nhãn thinh không

Cực Lạc hay Ta-bà
Ma hay Phật
buông hay nắm
ta với người đi trong giằng co ngạo mạn
Ngài đi chậm, in rõ sát-na bi trí ký thác cho đời
yêu thẳm sâu, cháy hết đời mình lung linh hoa đóa
gà đã giục
nhạc đã reo
Thiền Sư cất bước

người người ngó theo
khen mà chưa làm theo
neo cả đời ở bến si bờ mộng
ghì kiếp người trong nếp nghĩ dukkha

sớm mai hoa
hoa sớm mai đầy ngõ trắng
dòng Hương vắt mây trắng thả dòng trong
con nhặt lá Bồ-đề nghe hương lay
hương lay…

Phả mộng

Anh đã check in dưới hoa
ong cố vẫy cành mềm
rã mùa

đã bao lá thay xanh
đã bao cười thay nét
ong vờn say

hoa đã thơm tay anh
hoa đã thơm môi anh
hoa đã trú trong anh
rừng hương

nào thấy anh, nào thấy ong
ngả sông nào
giẫm ướt mộng chiều đông

Giọt dầu bụm máu

lòng đất, lòng biển chất vô số bí mật và giàu có
loài mệnh danh người ngửi được
giương mũi tên dò tìm trên những mảnh tim rỉ máu
gió tanh
loài kên kên trổ tiệc
biển đau lòng sóng
đất rách toạc tâm

giàu, nghèo ôi tột đỉnh
vẫn đòng đưa bất an
quyền uy, thấp hèn cùng tột
đã lấp đầy mơ trong

tổng động viên thương trai làng ngơ ngác
người già, em bé, phụ nữ một chiều tựa vai cột gió
đã mù khơi
đã khét mùi thuốc súng
đất đau, cây khóc, biển trào sóng dữ, lửa trùm mặt gian

dân ca ai ru vừa xa bay
giọt dầu loang chân mây
hỡi quyền lực ngự trị ích kỷ, thù hằn
niềm tin mù quáng
bầy cừu ngơ ngác đồng xanh
đàn ngựa vỗ móng đồng xanh
bầy quạ khóc đồng xanh
thảo nguyên ôm mặt trời
rền vọng nguyện cầu dừng hỗn chiến
giọt dầu bụm máu nát hư không
Ukraina, Kiev vó người bay…
Em ơi, em ơi, em ơi con đâu
Bà ơi, bà ơi, ông đâu….
Tôi ơi, tôi ơi… tôi đâu
tiếng sáo thảo nguyên đong nước mặn bờ môi

trăng có về nguyên giêng thắp xuân
ai đã nằm im nghe nở cơn đau hận thù phục sinh

Ngồi kể nghe chơi

Nơi tôi trọ ngay chợ rộn người mùi trộn
đủ chuyện đời vô tình nghe được, mất
có khi chợt bi, có lúc chợt sân theo chiều xúc cảm..

con yêu Chúa, kính Phật
chuông nhà thờ rước lễ sáng Thánh Chúa sớm chiều hai lượt
đại hồng chung thức tỉnh cơn mộng chốn hồng trần ba thời khơi tâm sáng trí
con nghe âm ba đất trời ngạt gió lên cơn nhiệt
gác trọ riêng mình nung cháy trọn buồn vui
lời Hiền Thánh thơm theo tay lật
niệm thuộc cho mình vượt thoát tầm thường, giả dối
xâu kết đời mình chung cuộc trả vay
nướng hết lần này, thôi kệ, nhẫn rồi qua
trút hết lần này, thiên hạ bè bạn tốt
gột sạch riêng mình lau chùi si mê, sân hận, tham luyến
con yêu Chúa, kính Phật
thấy đâu đâu Bồ-tát cũng hiện tiền

rồi một lần con quỳ nơi chánh điện
học Ngài Văn Thù rút kiếm chém vô minh
học hạnh Phổ Hiền từ ái không phân biệt
cam lộ nhành dương Quán Âm cứu khổ
tự lực kiên cường Thế Chí dạy con vươn
Bụt cười tan đêm sương

rồi một lần đi ngang nhà thờ giờ rước lễ
khẽ lặng im con thắp dấu Thánh cho mình
nhân danh Cha (nơi trán)
và con (ấm nồng tim ngực nhảy)
và Thánh Thần (hai vai soi thiện ác)
A-men (hằng ghi nhớ lời Cha ý Chúa)
tất cả là anh em

con yêu Chúa, kính Phật
vì trong con có mẹ và ba in đức tin hằng sáng
mẹ tin Chúa
ba tin Phật và đã về nơi Tịnh thổ
hồi nhỏ, con đã từng đón tên Thánh Phê-rô
Thánh Phê-rô ba lần chối Chúa
gieo cả đời mình cho hết thảy anh em
rồi khi lớn con học hạnh Phật
và bây giờ kham nhẫn mỗi bước đi
nắng đã chật ngày lòng thêm nước mát
mưa đã dầm dề, khóc ích gì đâu
vững niềm tin rồi đi tiếp
thiện tri thức trùng điệp
thắp cho nhau thương trọn hồng trần
vượt qua, vượt qua, vượt qua rồi
tự nhấc bổng mình lên
anh em ơi...
sáng lòa...


 

Tác giả: Trần Huy Minh Phương

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây