Dương Thắng “quỳ gối lún chiều hít hà gốc rạ”
- Thứ bảy - 11/06/2022 05:34
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Nhà thơ trẻ Dương Văn Thắng
Bút danh: Dương Thắng
Sinh năm: 1983 tại Tiên Lãng, Hải Phòng
Hiện làm việc và sinh sống tại TP. Hải Phòng
Là hội viên hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hải Phòng
Bút danh: Dương Thắng
Sinh năm: 1983 tại Tiên Lãng, Hải Phòng
Hiện làm việc và sinh sống tại TP. Hải Phòng
Là hội viên hội liên hiệp văn học nghệ thuật Hải Phòng

Thotre.com xin trân trọng giới thiệu chùm thơ của anh.
Hình cây lúa
Cây lúa hình gì?
Tôi sợ một ngày không thể vẽ lên hình cây lúa
Cây lúa thơm đòng từ thuở tôi sinh
Cây lúa lom khom vin mẹ một bóng hình
Cây lúa mặn mòi ươm quê nghèo đồng trũng
Cây lúa cứa những giọt liềm, khuyết những giọt trăng, uống đêm ướt sũng
Cây lúa ngủ mươn mướt cánh đồng xanh, thức trắng cánh đồng vàng
Tôi chấm màu, vẩy mực nhánh mạ non
Vệt mực cong cong rơi dấu chân cha bùn nhão
Cây lúa mơ gì?
Tôi sợ không thuộc lời ca dao để hát ru cây lúa ầu ơ
Hạt lép gió, hạt lép mưa chưa ngày thành hạt gạo
Cúi đầu bờ cỏ êm đềm xanh rì giông bão
Hạt mâu rạt rào rơi đáy ruộng trở về nguồn
Tôi thắp đèn đi gặt
Hình cây lúa sương tuôn
Tôi sợ vẽ lên những điều khắc khoải
Bởi cây lúa quê bao thuở nắng phơi đồng
Phù sa chảy tràn xuôi ngược đục trong
Bì bõm người quê lội lún dòng lam lũ
Tôi đã thấy
Bạt ngàn xác xơ, bạt ngàn cỏ lau thưa
Bạt ngàn hoang hóa nứt nẻ đất bạc màu
Còn đâu bì bõm ruộng sâu
Ruộng sâu đã cạn ngấm phèn chua
Muối biển mặn xót gốc khô còm cõi
Đổ rạp thoi thóp mất mùa
Tôi ngồi khóc thương cây lúa
Khóc thương cánh đồng
Không thể nào vẽ hình những đứa trẻ tắm sông
Những đứa trẻ chăn trâu chạy men bờ cỏ nô đùa, đuổi con cá rô rách mưa rào đầu hạ
Những đứa trẻ bắt cào cào, châu chấu, tà áo hong khô khói đốt đồng
Có lẽ nào năm mươi năm sau
Sẽ không còn giấy nền
Sẽ không còn khung tranh để vẽ
Tôi cố tưởng tượng
Tôi cố mỉm cười
Tuổi thơ tôi qua rồi
Cây lúa của cha, của mẹ xa rồi
Cây lúa của ngày mai nhạt nhòa
Bưng bát cơm trắng tần ngần
Vẽ được gì hình cây lúa xót xa
Biển đã lùi xa
Mẹ ơi biển đã lùi xa
Con về ôm nỗi nhớ nhà trên tay
Hôm triền đê khoác heo may
Nghe từ trong gió một ngày chung chiêng
Quê mình biển lặng niềm riêng
Bao dung như mẹ nhớ biền biệt con
Bờ cát dài vẫn ấp ôm
Bao con sóng vỗ dạt cồn rồi xa
Ngồi đây rám ửng thịt da
Đỏ đầy thớ đất quê mà lắng sâu
Tóc hung bết dính mái đầu
Che trầm mặc mảnh áo nâu nhuốm mùa
Phù sa ướp ngọt ruộng chua
Chảy vào đồng trũng lối bừa dần tơi
Trên đồng dưới bãi khoảng trời
Xanh trong một thoáng đầy vơi vỗ về
Ông từng kể chuyện vỡ đê
Cuốn trôi đi những nẻo về dở dang
Và rồi từ thuở khai hoang
Phát quang sú vẹt thành làng hôm nay
Triền đê cỏ mọc găm đầy
Con về giũ sạch gót giày tha hương
Gia đình 4.0
Trong gia đình bốn chấm không
Người đàn ông cách ly mình bằng bản tin thời sự
Người đàn bà chăm chú smartphone
Đếm thế giới riêng năm nghìn người theo dõi
Bọn trẻ xếp lê gô
Điều khiển ô tô, phi thuyền... ra thế giới
Thế giới phẳng mơ hồ
Trong gia đình bốn chấm không
Khu vườn cổ tích bé lại
Cánh diều tuổi thơ bé lại
Một chấm nhỏ
Bay về phía cung trăng
Trong gia đình bốn chấm không
Một hôm, bao ngày... mất điện phố đông
Ánh sáng xanh vụt tắt
Đôi mắt đêm mơ hồ tiếng côn trùng
Sợi nến cựa mình miên man đốm lửa
Bầu trời sáng thật gần ru từng ngôi sao nhỏ
Ánh trăng sáng tỏ
Quyển sách ở trên bàn
Bấy lâu rồi đã ngủ từng trang
Khóc một cánh đồng
Khi tôi ngồi ôm mặt cánh đồng
Dải đê mỏi lối về
Vuốt tóc sông bầu bạn
Sợi cỏ may găm đầy tôi nén giọng
Không ai hoài niệm mãi
Trên vai áo mẹ bạc màu
Cánh đồng đã thao thức bao đêm
Sợ da thịt yếu dần trên nền khung cột
Cái cuốc, cái cào hoen từng sắc ngọt
Rỉ đau
Người ta sẽ chẳng ngại mạch ngầm đâu
Người ta nao nức chia mảnh nhọc nhằn
Chia từng luống cày, chia từng mép cỏ
Thương con dế trũi giật mình nín thở
Rúc dưới gầm đêm
Ôi cánh đồng đâu sợ gió sợ mưa
Chỉ sợ câm lặng khi nằm xuống
Rồi ai còn nhớ
Những thớ đất tơi ải ngọt mềm
Tôi về ôm ngọn gió ngủ quên
Quỳ gối lún chiều
Hít hà gốc rạ
Khóc một khoảng trời
Đầy niềm tôm cá
Những bông lúa cúi đầu
Đã hóa khói sương
Những cánh tay già cỗi
Tôi bám chặt lấy rừng
Xin rừng bám chặt tôi
Những cánh tay già cỗi ơi đã nổi chìm gân guốc
Từng mùa đông theo nhau về quá khứ
Xác tuyết phủ đầy đồi
Sao núi nằm bất động đẫm màu tro
Xin chớ hững hờ nơi đáy hồn thiêng
Bám chặt lấy đừng rời nguồn quá khứ
Ôi những trẻ thơ
Mắt đong đầy hi vọng
Tương lai cánh chim trời
Bay mãi
Tìm hơi thở
Mờ sương
Ngọn gió nhỡ nhàng
Đừng thấp thỏm, xạc xào bám lấy vòm mưa
Dẫu có ngả nghiêng cây đời còn đứng vững
Tôi cột dòng sông chảy vào trong tóc
Suy nghĩ những điều chưa thấy được là bao
Rồi tất thảy hi vọng nào hơn
Mỗi bàn tay có mạch máu run
Trái tim thầm trống ngực
Cùng thiết lập những manh áo vỡ
Che chắn lòng riêng
Những cánh tay già cỗi
Nào ôm lấy ngực thổn thức
Màu xanh