Bạch Văn Tín “siết thương buộc nhớ vơi đầy tháng năm”
- Thứ bảy - 05/11/2022 21:44
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Nhà thơ Bạch Văn Tín sinh ngày 28 tháng 07 năm 1981 tại Hà Nội.
Anh đã có thơ đăng trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Báo Văn nghệ TW, Áo Trắng, Báo địa phương và các Báo online khác.
Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Tạp chí Áo trắng 2021.
Hiện sống và làm việc tại Hà Nội.
Anh đã có thơ đăng trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội, Báo Văn nghệ TW, Áo Trắng, Báo địa phương và các Báo online khác.
Giải khuyến khích cuộc thi thơ lục bát của Tạp chí Áo trắng 2021.
Hiện sống và làm việc tại Hà Nội.

Thotre.com trân trọng giới thiều chùm thơ của anh.
Ta về với phố
Lại về phố của ta đây
Bao nhiêu vết bánh vòng quay cuộc đời
Vẫn lăn mà chẳng muốn rời
Phố ơi có mỏi lưng người hay không?
Ta về với phố chiều Đông
Gió lay lắt ngõ, mưa thông thốc đường
Vai gầy thương thế là thương
Liêu xiêu dáng nhỏ giờ phương trời nào
Ta về phố vắng nao nao
Hàng cây xào xạc Thu vào mắt ai
Phố ơi ngắn lại đường dài
Cho người lữ thứ còn hoài niệm xưa
Ta về phố nắng ban trưa
Bằng lăng tím Hạ ve thưa thớt buồn
Bàn tay níu thuở dại khôn
Nhặt cành phượng vỹ giận hờn ai kia
Trở về sau những cơn mê
Đèn khuya hiu hắt nhạc tê tái sầu
Mưa Xuân lành lạnh canh thâu
Phố còng lưng chở mưu cầu thế gian.
Đập lúa đêm trăng
Đêm trăng cha đập lúa chiêm
Trăm nghìn hạt thóc bên thềm xôn xao
Sân nhà chứa giấc chiêm bao
Nâng niu hạt ngọc ước ao một đời
Nâu sồng ướt đẫm mồ hôi
Gió như xoa dịu lưng người bớt đau
Dưới chân cối đá bạc màu
Lúa cong cong vút qua đầu thóc bay
Mẹ ngồi tết néo thừng đay
Siết thương buộc nhớ vơi đầy tháng năm
Rơm thơm tay mẹ bổng trầm
Néo ôm chặt lúa lặng thầm dưới trăng
Con loay hoay tãi mùa màng
Tìm trong những hạt ngọc vàng vị quê
Có con châu chấu ngủ mê
Trăng khuya sáng tỏ lối về tuổi thơ
Giật mình chợt tỉnh giấc mơ
Bên song thấy bóng trăng xưa đậu tường
Mẹ cha đứng giữa đêm sương
Con nghe tiếng đập muôn phương dội về.

Bà vặn chổi rơm
Bên thềm bà vặn chổi rơm
Vặn ngày lẫn tháng thảo thơm một đời
Rạ rơm quấn quýt bên người
Tay nhăn vệt khói giữa trời mênh mông
Mặt trời sáng phía đằng đông
Rơm vàng quyện nắng bềnh bồng giữa sân
Bà ngồi đó, nắng dưới chân
Nắng vàng quét những khó khăn đời bà
Giàn thiên lý đã trổ hoa
Bà giờ khuất nẻo đường xa bóng chiều
Rạ rơm thương nhớ bà nhiều
Sân nhà vắng chổi quét điều đơn sơ
Giỗ bà trong những giấc mơ
Bên thềm lá rụng xác xơ ngõ hiền
Bà ơi về với tổ tiên
Chổi rơm bà để một miền nhớ thương
Cỏ
Bình minh sưởi ấm mộ bà
Giọt sương đậu trắng cỏ gà vừa lên
Bà nằm dưới nấm đất hiền
Gội mưa tắm nắng từ miền ca dao
Bà ơi vạt cỏ thương sao
Đầu xanh đôi mắt nghẹn ngào sương rơi
Hương trầm lan toả khoảng trời
Cúi đầu con vái ngàn lời trong tâm
Con nghe lọn gió thì thầm
Bao năm cỏ đã bật mầm mà xanh
Cỏ ru bà giấc thơm lành
Hồn bà hay cỏ hoá thành mênh mông
Lối con đi giữa cánh đồng
Cỏ may đan mãi vết lòng chưa khâu
Con nghe cỏ đã chuyển mầu
Hình như con thấy mùi trầu tỏa hương.
Vại tương của mẹ
Mặt trời gửi nắng xuống sân
Hong khô cơm nếp trắng ngần ủ tương
Góc sân thấp thoáng nón chuông
Mẹ đang ủ nhớ phơi thương một đời
Vại tương in một mảnh trời
Có mồ hôi mặn mẹ ngồi giữa trưa
Hơi men mốc cả nong thưa
Tỏa hương thơm ngọn gió đưa mẹ à
Vại tương đã chuyển mầu ngà
Cho rau muống những đượm đà vị quê
Cha về đầy giỏ cá trê
Kho tương mẹ nấu khói mê chiều vàng
Khói cong như dáng của làng
Mùi tương mẹ ủ chang chang nắng chiều
Đi xa con vẫn nhớ nhiều
Bát tương ăm ắp những điều thảo thơm.
Bạch Văn Tín