Trần Huy Minh Phương là cái tên còn rất lạ trên thi đàn, dù anh đã sắp ở giữa tuổi “tam thập nhi lập”. Một cái tên lạ với một giọng thơ cũng lạ cũng khác so với “mặt bằng” chung của đời sống thi ca miền sông nước Cửu Long sinh trưởng nên anh. Lạ và khác biệt nhưng thơ anh vẫn gắn với mạch nguồn văn hoá miệt vườn, với ký ức “ngai ngái rạ rơm” và “đêm lắng móc ngược lưỡi cày”, để tự “toẽ nắng” tạo dựng cho mình không gian xúc cảm riêng. Chân trời thơ đang mở ra với cánh chim miệt vườn giàu nội lực và tâm huyết sáng tạo này. (Nhà thơ Phan Hoàng)
Ý kiến bạn đọc