Những năm ấy, khi đang còn là sinh viên kiến trúc, có nhiều thời gian và còn lắm mơ mộng, gã viết rất hăng. Trong 5 năm, Đặng Thiều Quang hoàn thành tiểu thuyết
Hoen gỉ, truyện dài
Tôi và d’Artagnan cùng khoảng 40 truyện ngắn. Cũng nhờ khỏe viết, gã tìm ra được niềm yêu thích của mình ở tiểu thuyết và cảm thấy mình phù hợp với thể loại này.
Với mong muốn sẽ gắn bó với việc viết văn và bán sách do... gã viết để sống, gã vác một bao tải to chứa bản thảo tiểu thuyết
Hoen gỉ cùng các truyện ngắn khác lên đường vào Nam. Mang
Hoen gỉ đi dự thi Văn học tuổi 20 mà chẳng được giải gì, bản thảo gửi NXB Trẻ đến giờ vẫn... bặt vô âm tín, gã nhận ra những hoang tưởng ăm ắp của tuổi trẻ. Vỡ mộng, gã quay trở về Hà Nội.
… và giữa đời thường
Năm 1997, tốt nghiệp ra trường, bắt đầu phải đối mặt với chuyện tự lực cánh sinh lo “cơm áo gạo tiền” trong khi nghề kiến trúc không sử dụng được vì kinh tế đình trệ, thấy đồng nghiệp xoay ngang xoay ngửa tìm kiếm việc làm, năm 1998, gã chặc lưỡi mở quán cà phê, kinh doanh thêm game online, đồng thời, quay lưng với văn chương.
5 năm đóng vai anh chủ quán, “một ngày như mọi ngày” buồn tẻ lặp lại, trong gã nỗi chán chường dần dần chất chứa. Đến năm 2002, công việc kinh doanh khó khăn đã tạo điều kiện cho gã có thời gian chui dưới gầm cầu thang của quán, kê mấy tấm phản làm bàn và hì hục viết nốt cuốn tiểu thuyết dở dang trước đó 5 năm:
Chờ tuyết rơi. Khi viết nốt đoạn kết cuốn tiểu thuyết, gã cảm thấy mình thực sự được tự do, và bắt đầu chất vấn bản thân tại sao phải sống trong nhàm chán như những ngày qua? Tự hỏi và tự trả lời xong, gã nhượng lại quán, quay trở lại nghề kiến trúc sư bằng cách cùng bạn bè mở văn phòng thiết kế.
Từ năm 2002 đến 2006, với 4 năm, gã kịp kiếm được một ít tiền, kịp lấy một cô vợ là nhân viên văn phòng và sinh ra hai cô con gái. Giải trí thường ngày của gã là vào mạng, lang thang blog và viết entry cùng những đoản văn ngắn. Khi việc viết được lặp lại, gã thêm một lần nhận ra bản thân không thích hợp với nghề kiến trúc, mong muốn của gã thực sự là viết và được tập trung tâm sức vào viết. Đến năm 2007, gã rời văn phòng kiến trúc, trở thành tay... tự do theo đúng nghĩa. Vào thời điểm này tôi gặp gã, khi đang loay hoay tìm cách kiếm thêm chút tiền bằng nghề báo. Có lẽ nghề báo không thích hợp với Đặng Thiều Quang nên ngoài mấy bài viết về du lịch, ẩm thực, phượt, câu cá (sở thích tủ), gã chẳng viết thêm được gì.
Văn chương phù phiếm, câu cá cũng phù phiếm nốt
Nói đến chuyện câu cá, Đặng Thiều Quang phấn chấn hồ hởi hẳn lên. Năm 2006, gã gia nhập CLB câu cá và chắc rằng mình đã tìm được “bầy đàn”. Câu cá luôn tạo cho gã cảm giác thách thức của việc cần vượt qua chính mình. Vốn là tay sát cá quả, giỏi loại câu đặc biệt vốn bị thất truyền, trong làng câu, gã được mệnh danh là “Quang cá quả”. Gã có vẻ rất hãnh diện với biệt hiệu này, đến nỗi, khi hỏi về anh bạn đồng nghiệp kiến trúc và đồng lứa
Hoa học trò Nguyễn Vĩnh Tiến đang nổi danh như cồn với bài hát
Bà tôi, gã trả lời báo chí, tôi cũng nổi danh với “Quang cá quả” đấy thôi!