Người đàn bà đẻ ra tôi
Đàn bà đẻ ra tôi
Tôi biết
năm 20 tuổi
Nàng rơi giọt máu đỏ trên khăn trải giường và chỉ vào đó gọi bằng chứng sự đồng trinh
Đồng trinh
Tôi có hiểu hết nghĩa đồng trinh
mà bấy lâu nay chỉ tôn thờ Đức Mẹ
nhìn nàng
hăm hở
Maria
Bắt đầu những buổi chiều mối đụn
thảng thốt hôn hoàng mây ôm tịch dương
cô bé ngày hôm qua là em ngày hôm nay khẳng khiu ngước mặt phố
Maria
Cơn giận dữ phá nát trái tim nguyên sơ
máu nào chẳng là máu
đời nào chẳng là đời
đánh đố nhau nông nổi đỏ ối vệt Trung Hoa
làm gì
làm gì
Bắt đầu những đêm mưa ngược chiều
rát da thịt thanh xuân vết bầm đen thời gian
phòng kín cửa chắn gió
Cọ vào tôi sợi dây thừng của em
Thòng lọng
không đáng sợ
Vòng tròn ấy
cái bóng nó in vào nhau mới đáng sợ
Đàn bà đẻ ra tôi
Tôi biết
năm 20 tuổi
Những chuyến xe lăn qua đời sao nặng nề đến thế
Chuyến xe đưa mẹ qua cầu
Hôn nhân ao nát bùn chờ sen mọc
Chuyến xe tiễn cha qua hoang đàng
Nhạt phèo phèo dốc người lấm bụi
Chuyến xe bẻ gãy kính chiếu hậu
Tuổi trẻ qua trên vai Hoàng tử Bé
Về đâu
Về đâu
Tôi ơi tôi ơi khóc tràn 20 năm ly không đầy
Vẩn vơ thế kỷ xanh hóa chất
Diệp lục em nuôi lá sáo Trương Chi từ thưở ấy bây giờ
Cây trách hoa vội tàn
Một đời cây ươm mầm ly tan
Rụng xuống rụng lên rụng qua rụng lại
Ước mơ em về suối hoang vu rừng rú một lần
cởi phù hoa khỏa thân
trụi trần tóc lông
mê man vú căng
rủ chim dại vong thân làm tổ
loang không gian ngược thị thành bụi đỏ
cao su chảy máu dọc đường
ta ngỡ ngàng chảy máu uyên ương
Maria
Maria
kỳ cọ tháng ngày bằng cỏ lau cỏ may
gội tóc vàng hoe nắng cặn
khoa tay khoa tay bay về trời níu một vì sao rơi
không cần nói nữa
Con suối này chảy về kia thành sông
Và sông ấy xuôi về kìa thành biển
Có thể bôi bẩn tình yêu như bôi bẩn chiếc khăn trải giường ư
như trăng bôi bẩn bầu trời ư
Hoang tàn ngày đêm hoang tàn năm tháng
Hoang tàn tự do hoang tàn tù ngục
Mộng mị không có mắt để nhìn xác thân ta rã rời đổ bóng
Lạnh ngắt Lý Mạc Sầu khóc hận Kim Dung
Tôi ra đời trên cánh đồng lúa mọc
Vịt trời từng đàn từng đàn ghé qua thăm
thỉnh thoảng mổ lên non nớt ngực non vài cái
thỉnh thoảng ỉa lên lởm chởm tóc xanh vài bãi
Nuôi nhau qua kiếp này kiếp này thôi
Lùng bùng sớm mai thức dậy chảy ra đường
Chảy ra
chảy ra
chúng ta chảy ra
Còn lại gì mỗi buổi tối bước về nhà
Có thể em mấy mươi năm sau tóc bạc cằm móm
Nhăn nheo Kiều vùi đầu vào ký ức bà ký ức mẹ ký ức con gái
Hơn một lần vùi nhau Tiền Đường xa ngái
Ấp ôm dục vọng dang tay che cả bầu trời mà làm gì
rồi hoảng hồn mỗi lần nghe “tận thế”
trời sập
chẳng bao giờ trời sập
Tái tạo lại nhau tái tạo lại mình chạy trốn được không
Thời gian cũng cần một con dao tiễn đưa cuống rốn
như mắt lá răm em cắt cuống đời anh một đêm máu đỏ khăn trải giường
Nàng rơi giọt máu đỏ trên khăn trải giường và chỉ vào đó gọi bằng chứng sự đồng trinh
Đồng trinh
Tôi có hiểu hết nghĩa đồng trinh
Mà bấy lâu chỉ tôn thờ Đức Mẹ
Vục đầu vào ổ rơm tâm hồn
Nghe tiếng rên kêu của những con vịt trời đẻ trứng
Hình elip loang lổ dần biến dạng dần thể xác địa cầu
Chúng ta đã đến từ một thế giới khác
Cũng như chúng ta sẽ ra đi mấy thế kỷ nữa
Khi nhung nhúc chết chóc ruồi bọ ăn vẹt trái đất này
Đóng chặt cửa lại để nghe mình khôn lớn
Lại mở cửa ra để thấy mình bé dại
Trống rỗng hỗn độn cuộc đời ngày qua ngày tháng qua tháng
mảng tối mảng sáng
mảng khô mảng ướt
mảng bình yên mảng hoảng hốt
mảng tắt ngấm mảng hun đốt
như nhau như nhau như nhau
Gầm rú thế kỷ trên lưng ngựa
những con ngựa 4 chân
những con ngựa 3 chân
những con ngựa 2 chân
rồi sẽ không cần chân nữa
Lai tạo tâm hồn lai tạo con đường lai tạo bầu trời
Lai tạo cả kiếp sau của mình
Nếu có thể
Đã dài ngày chạy trốn
Đã rộng đời buồn hiu
Mênh mông thăm thẳm
Tháng 7 lâu
Mưa ngâu ngắn
Ngưu Lang đành Ngưu Lang
Chức Nữ yêu người khác
Nàng rơi giọt máu đỏ trên khăn trải giường và chỉ vào đó gọi bằng chứng sự đồng trinh
Đồng trinh
Tôi có hiểu hết nghĩa đồng trinh
mà bấy lâu chỉ tôn thờ Đức Mẹ
Đàn bà đẻ ra tôi
Tôi biết
năm 20 tuổi
(Bà Rịa, ngày 16 tháng 08 năm 2009)