Gương mặt thơ trẻ nhiều triển vọng Lưu Thị Cẩm Huyên

Thứ sáu - 25/05/2012 04:29 4.978 0

Gương mặt thơ trẻ nhiều triển vọng Lưu Thị Cẩm Huyên

Với hai giải lớn từ cuộc thi thơ Bút Mới lần 9: giải ba và giải gương mặt thơ nữ trẻ nhiều triển vọng cho tác phẩm “Khi thiên nhiên ca điệu rock”, Lưu Thị Cẩm Huyên - sinh viên năm nhất Khoa Văn học và Ngôn ngữ của Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM (quê ở huyện Mộ Đức, Quảng Ngãi) được xem là cây bút trẻ nhiều hứa hẹn hiện nay.

Bút Mới là cuộc thi thơ định kỳ hai năm/ lần của Báo Tuổi Trẻ chỉ dành cho sinh viên, học sinh dưới 25 tuổi,Cẩm Huyên là người có tuổi đời nhỏ nhất (19 tuổi) đoạt giải của cuộc thi.

Nhà thơ Đoàn Vị Thượng, thành viên ban giám khảo nhận xét: “Những bài thơ chủ đề Trái đất xanh, trước hết là một thứ tiếng nói có trách nhiệm của người sáng tác đối với môi trường sống xung quanh đã và đang có nguy cơ bị ô nhiễm, cao hơn nữa, đó là những rung cảm yêu thương (và đầy lo lắng) được bộc bạch về thiên nhiên, môi trường xanh – nơi mỗi con người được ủ ấp, hít thở suốt đời mình trên trái đất.”

 Cẩm Huyên từng có thơ, tùy bút, truyện ngắn đăng trên báo Áo Trắng, Tuổi Ngọc, Thế Giới Mới, Yahoo Việt Nam, Tạp chí Sông Trà...

Phát biểu về chủ đề “Trái đất xanh” ở cuộc thi Bút Mới lần 9 này, Cẩm Huyên nói: “Em mượn rock để nói về thiên nhiên, giai điệu của rock không bình yên (em chỉ nói về mặt giai điệu thôi nhé), khi giai điệu bốn mùa của thiên nhiên cũng không bình yên như rock, thì hệ lụy mang lại là rất lớn. Khi vô ý thức đối với thiên nhiên, chúng ta đã âm thầm “gom củi” đốt “mái nhà chung”, em nghĩ bản thân mình và mọi người cần tôn trọng thiên nhiên như bao đời qua thiên nhiên đã tôn trọng mình.”

Buổi trao giải sẽ được tổ chức tại báo Tuổi Trẻ. Thời gian Ban tổ chức sẽ thông báo sau.

Khi thiên nhiên ca điệu rock…

Hãy cứ nuối tiếc về điệu hò một thời vang êm êm trên sông
Về chiếc thuyền con với mẻ lưới tươi như nụ cười đứa trẻ
Về màu xanh in bóng mây trời
Bởi dòng sông bây giờ đã kiệt sức

Đừng trách khi dòng sông ăn dần ăn mòn bờ bãi, nuốt chửng lũy tre khỏa lấp cơn cuồng
Đừng than thở trước những gầm gừ, rên rỉ
Con nước cũng biết lý sự để giành giật công lý cho riêng mình.

Cánh đồng mang màu vôi vữa
Nứt nẻ hệt đường gân xanh xao của đất
Tháng sáu năm nay nắng cháy vạt cỏ may trên triền đê
Con dế làm cuộc đi rong khi chẳng còn búi cỏ gà trú ngụ
Những gốc rạ ngửa mặt nhìn trời nghe thớ đất thè lưỡi khát phù sa
Luống cày của ba nhọc nhằn lật từng lớp đất
Mẹ đợi mưa về khi đã cuối hoàng hôn
Tháng mười cánh đồng lênh láng nước
Con dế lẻ loi trên đụn mối trôi mãi về xuôi
Rồi lặng lẽ tụng bài ca vô vọng thay cho những kiếp người.

Cánh rừng không còn trẻ nữa
Loang lổ nhiều vệt cắt như tấm áo rách để lộ ra vết thương
Nhức buốt và tật nguyền
Nước để lại trên da thịt đất những vết sẹo khó lặn đi
Màu xanh bị ý thức ngông cuồng xâm thực đến cạn cùng.

Đừng hỏi vì sao đại dương tham lam táp vào bờ bãi
Bởi câu trả lời thuộc về mình
Những chiếc thuyền ra đi để lại nỗi bất an
Sóng vẫn âm ỉ ướp mặn thêm từng tấc đất.

Mai này đừng khóc khi những đứa con của chúng ta cãi lời cha, cãi lời sách vở
Cánh rừng màu nâu, chẳng phải màu xanh đại ngàn
Dòng sông trơ ra xác đá, chẳng phải dịu dàng như đi vào thơ ca
Bởi một thế hệ người đã vô tư gom củi đốt mái nhà chung.

Thiên nhiên chẳng còn hòa âm để chan hòa cho nhau
Đã phẫn nộ và gào thét
Như điệu rock dữ dội trả đũa con người
Thiên nhiên cũng có triết lý của riêng mình - triết lý vô ngôn
Và con người phải nhìn nhận nghiêm túc về nó.

LƯU THỊ CẨM HUYÊN (ĐH KHXH&NV TP.HCM)

Tác giả: Cao Vĩ Nhánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc


Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây